LỜI CHÚA
Đức Giê-su đứng dậy, rời nơi đó, đến địa hạt Tia. Người vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng không thể giấu được. Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ bị quỷ ám, vừa nghe nói đến Người, liền vào sấp mình dưới chân Người. Bà là người Hy-lạp, gốc Phê-ni-xi thuộc xứ Xy-ri. Bà xin Người trừ quỷ cho con gái bà. Người nói với bà: “Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.” Bà ấy đáp: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám trẻ con.” Người nói với bà: “Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi.” Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường và quỷ đã xuất.”
Suy Niệm
“Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.”
Tại sao Chúa Giê-su lại nói với người đàn bà như vậy? Bà ấy đến với Ngài gần như trong sự sợ hãi và run sợ, sấp mình xuống dưới chân Ngài và cầu xin Ngài giúp con gái bà. Đầu tiên, mỗi người có thể nghĩ Chúa Giê-su sẽ đưa tay ra một cách hiền lành và đầy yêu thương, hỏi bà về con gái bà và nói: “Ồ, tất nhiên tôi sẽ giúp con gái của bà, hãy đưa tôi đến gặp con bé.” Nhưng đó lại không phải những gì Ngài nói, Ngài nói với bà rằng: “Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.” Ô! Ngài đã nói vậy sao? Tại sao Ngài lại nói điều như vậy?
Trước hết, chúng ta phải hiểu rằng mọi điều Chúa Giê-su làm đều là dấu chỉ tình yêu. Đó là hành động của sự tử tế và nhân từ nhất. Chúng ta biết điều đó vì chính Chúa Giê-su là tình yêu và là Đấng giàu lòng xót thương. Vậy chúng ta làm sao có thể đồng nhất sự trái ngược rõ ràng này?
Chìa khóa để hiểu câu trả lời của Chúa Giêsu là nhìn vào kết quả cuối cùng. Chúng ta phải nhìn vào cách phản ứng của người đàn bà với Chúa Giê-su và cách cuộc nói chuyện kết thúc. Khi chúng ta làm như vậy, chúng ta thấy rằng người đàn bà phản ứng với sự khiêm nhường và niềm tin lạ thường. Điều Chúa Giê-su nói là đúng. Chúng ta có thể hiểu điều Ngài nói có nghĩa rằng không ai có quyền đối với ơn và lòng từ bi của Ngài. Không một ai “xứng đáng” để xin Thiên Chúa làm điều gì đó cho mình. Chúa Giê-su biết điều này và, với câu trả lời như vậy, Ngài đã ban cho người đàn bà một cơ hội tuyệt vời để bày tỏ đức tin mãnh liệt của mình cho mọi người thấy. Lời Ngài cho phép bà toả sáng như một ngọn hải đăng của niềm tin, hy vọng và sự cậy trông. Và bà đã không làm Chúa Giêsu thất vọng. Khi bà đến với Ngài, Ngài đã ngay lập tức nhận ra rằng bà thực sự có một niềm tin mãnh liệt. Ngài biết bà sẽ đáp lại với sự khiêm nhường và sự cậy trông. Người đàn bà đã làm như thế, và nhờ vậy chúng ta mới có thể chứng kiến sự khiêm nhường và đức tin của bà.
Hôm nay, bạn hãy suy ngẫm về đức tin đẹp đẽ của người đàn bà khiêm nhường này. Cố gắng đặt mình vào vị trí của bà và nghe Chúa Giê-su nói những lời tương tự với mình. Bạn sẽ đáp lại như thế nào? Bạn sẽ đáp lại với sự tức giận hay kích động? Lòng tự trọng của bạn có bị tổn thương? Hay bạn sẽ đáp lại với một sự khiêm nhường sâu sắc hơn nữa, thừa nhận sự thật rằng tất cả những gì Thiên Chúa ban cho đều là món quà mà chúng ta chẳng xứng đáng được nhận? Đáp lại với lòng khiêm nhường là hành động của đức tin mà Thiên Chúa đang chờ đợi từ mỗi người chúng ta và là chìa khóa để lòng nhân từ của Ngài đổ tràn trên đời ta.
Lạy Chúa, xin hãy hạ con xuống. Xin tước đi sự kiêu căng của con và giúp con sấp mình xuống dưới chân Chúa. Xin giúp con trông cậy vào Ngài cách sâu sắc để bằng tình yêu của con dành cho Ngài, Ngài sẽ “buộc phải” mở kho ơn huệ của Ngài và đổ tràn xuống trên con. Lạy Chúa Giê-su, con tín thác vào Ngài. Amen!
—–//—-//—–
Nhóm Bạn Đường Linh Thao
Nguồn:
https://mycatholic.life/books/catholic-daily-reflections-series/ordinary-time-weeks-1-17/fifth-week-in-ordinary-time/
A Manifestation of Faith
Thursday of the Fifth Week in Ordinary Time
Soon a woman whose daughter had an unclean spirit heard about him. She came and fell at his feet. The woman was a Greek, a Syrophoenician by birth, and she begged him to drive the demon out of her daughter. He said to her, “Let the children be fed first. For it is not right to take the food of the children and throw it to the dogs.” Mark 7:25-27
Why did Jesus talk to this woman that way? She comes to Him, probably in fear and trembling, falls down at His feet, and begged Him to help her daughter. At first, one might expect Jesus to reach out in gentleness and compassion, ask her about her daughter, and say to her, “Oh, most certainly I will help your daughter. Bring me to her.” But that’s not what He says. He tells her, that “it is not right to take the food of the children and throw it to the dogs.” Ouch! Really? Did He really say that? Why would He say such a thing?
First of all, we have to know that whatever Jesus says is an act of love. It’s an act of the greatest kindness and mercy. We know this because this is who Jesus is. He is love and mercy itself. So how do we reconcile this apparent contradiction?
The key to understanding this interaction is to look at the final result. We must look at how this woman responded to Jesus and how the conversation ended. When we do this, we see that the woman responds with incredible humility and faith. What Jesus says is true. In a way, we can interpret what He says to mean that no one has a right to His grace and mercy. No one, including her and her daughter, “deserve” to have God act in their lives. Jesus knows this and, by saying what He says, gives this woman a wonderful opportunity to manifest her deep faith for all to see. His words allow her to shine forth as a beacon of faith, hope and trust. This is Jesus’ goal and it worked. It worked because, when she came to Him, He was immediately aware of the fact that she did indeed have a deep faith. He knew that she would respond with humility and trust. The woman did and thus we are able to witness the manifestation of her faith and humility.
Reflect, today, upon the beautiful faith of this humble woman. Try to put yourself in her shoes and hear Jesus speak these same words to you. How would you respond? Would you respond with anger or agitation? Would your pride be wounded? Or would you respond with an even deeper humility, acknowledging the fact that all God gives is a gift which we have no right to receive. Responding this way is most likely the act of faith God is waiting for from each of us and is the key to that outpouring of His mercy we so need.
Lord, please humble me. Strip away my pride. Help me to fall at Your feet. Help me to trust You so deeply that You are compelled, by my love of You, to open Your storehouse of grace and pour it down upon me. Jesus, I trust in You.